Thanh niên vẻ mặt ngạc nhiên không dám tin, tò mò hỏi: “Ca, ngươi gặp phải chuyện gì sao?”
“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, chuyện này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, bao gồm cả ba mẹ và bạn gái của ngươi cũng không được để lộ ra nửa lời, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Khi Thường Bình nói lời tạm biệt và chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên thay đổi ý định: “Phải rồi, khi ta gọi điện về đừng đốt thứ đó đi, ngươi giấu nó thật kỹ cho ta, có thể trong tương lai nó sẽ giúp ích rất lớn.”
Thường Học Quân gật đầu một cách mơ hồ.
Suy nghĩ của Thường Bình lúc này là giữ cho mình một tấm bùa cứu mạng, tư duy của hắn bây giờ hoàn toàn là của một thương nhân, hắn không còn vai trò gì trong giang hồ như thời còn đi theo Quách Quang Diệu trước đây.