Lưu Nhị Đạt rất nghe lời canh giữ ở ngã ba, còn nam nhân thì chậm rãi bước đến gian phòng đơn sơ.
Sỏa Tử nghe thấy tiếng chó sủa, lập tức bước ra.
Những vết thương trên người đã liền sẹo, quần áo của Sỏa Tử đều là màu đỏ sẫm từ hôm qua.
“Đây là nơi của chính quyền.”
Câu nói mở đầu vạn năm không đổi. Nhưng khác với ngày thường, ánh mắt Sỏa Tử nheo lại thành một đường nhỏ.