Sỏa Tử chậm rãi trưởng thành, lớn đến mức lão độc thân chỉ có thể nhìn mà thôi, nhưng điều hạnh phúc nhất đối với lão độc thân là nhìn Sỏa Tử ăn cơm.
Y hệt năm đó.
Sỏa Tử ngu ngốc nhưng lại rất hiếu thuận. Từ lúc hắn được mười tuổi đến nay, lão độc thân chưa từng phải động tay vào việc nặng lần nào.
Về sau, lão độc thân chết.
Bệnh không nặng nhưng lại không có tiền chữa bệnh. Lần đầu tiên Sỏa Tử khóc.