Cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Nhậm Thiết Quân lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, chậm rãi châm một điếu thuốc lá, trong mắt đong đầy hoài niệm.
Từ thời trẻ bất lực và tự ti đến hiện tại quyền cao chức trọng, mình phải làm gì đó vì bản thân. Đây là lý do ông chủ Nhậm đưa ra cho mình.
Nam nhân cưới hoa hồng đỏ, dần dần hoa hồng đỏ biến thành vết máu muỗi trên tường, còn hoa hồng trắng lại trở thành vâng trăng sáng trên đầu giường. Theo thời gian trôi qua, vầng trăng sáng ấy sẽ trở thành nỗi đau nhức nhối vĩnh viễn không phai mờ trong lòng nam nhân.
Hồng tỷ thật sự thích câu này, bởi vì nàng cảm thấy câu này nói rất đúng về nam nhân.