“Biển số xe liên quan đến hải quan. Ông chủ mới của ngươi rất lợi hại.”
Nhiếp Bảo Bảo nói nhỏ bên tai Hồng tỷ: “Ta đã nghe danh Tiểu Hồng Bào. Người Quảng Đông nói rằng trong bảy tỉnh có nền kinh tế phát triển nhất phía Bắc và phía Nam, hắn là người đáng sợ nhất.”
Sau khi lên xe, Nhiếp Bảo Bảo nhìn thoáng qua Đỗ Cửu, dùng cánh tay huých Hồng tỷ, hạ thấp giọng đến mức không thể nghe thấy: “Người ta hay nói Tiểu Hồng Bào khó gần. Với quyền thế của hắn, nữ nhân nào mà chẳng có, tại sao ngươi lại đi chung được với hắn thế?”
“Trở thành một người hữu dụng đối với hắn.”
Hồng tỷ nhìn Nhiếp Bảo Bảo, nghiêm túc trả lời. Nàng thấy Nhiếp Bảo Bảo cười đến run rẩy cả người, bèn bổ sung thêm một câu: “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. Nếu có cơ hội gặp Tô tổng một lần, ngươi sẽ hối hận cả đời vì hôm nay không che miệng lại.”