Nhân lúc ngươi gặp nạn lấy mạng ngươi, đây là luật chém giết trong giang hồ.
Nhưng Tô Bình Nam lại không làm như vậy, nguyên nhân hắn không lập tức lao đến không phải vì hắn mềm lòng, càng không phải sợ chịu trách nhiệm khi giết người, mà là bản năng đột nhiên nhắc nhở hắn phải cảnh giác, làm cho hắn dừng lại hành động tiếp theo.
Bản năng này đã vô số lần cứu mạng Tô Bình Nam, lần này cũng không ngoại lệ. Bởi vì chính vào lúc hắn dừng động tác, trong tay tên Lý Phong Điền vừa bị ngã xuống đất không biết từ lúc nào đã cầm kíp nổ.
“Ngươi quả thật là một tên điên.”
Tô Bình Nam liếm đôi môi khô khốc, lộ vẻ không hài lòng vì chưa đạt được mục đích. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tô Bình Nam có thể nhìn thấy rõ những thứ ở bên trong chiếc áo bị bung ra khi Lý Phong Điền ngã xuống đất.