“Lần trước uống rượu, CMN ngươi đã lừa ta uống nhiều hơn một chai, lần này ngươi phải uống bù.”
Cả hai đều không mang theo thuộc hạ, thậm chí một số thuộc hạ cố tình muốn đi theo cũng bị bọn hắn điều đến vị trí ở rất xa.
Vừa ngồi xuống, Quách Quang Diệu đã nhanh tay mở vài chai bia, bắt đầu nhắc lại món nợ cũ.
Tô Văn Văn xoa xoa cái đầu trọc của hắn cười ha ha, sau khi nhận lấy chai bia giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Lúc ở Ô thành, lần nào ngươi cũng giả say, vậy chuyện này phải tính thế nào?”
“Còn có một lần, CMN sau khi ngươi uống say còn ôm cột điện nói đây là di vật văn hóa của nhà ngươi bị mất, ta còn ngu ngốc cùng ngươi đào mất nửa ngày.”