“Lúc đó máu của hắn chảy rất nhanh, giống như phun ra. Nhưng hắn lại cười, nụ cười khiến ta phải rùng mình…”
Lão Liễu bị còng tay và chân kể lại tình huống phát sinh lúc đó, không khỏi rùng mình một cái: “Hắn nói mấy câu mà ta không hiểu, hơn nữa còn đưa tay cản ta giúp hắn cầm máu.”
Lão Liễu chưa từng giết người trước đây thật sự muốn cứu người, nhưng Tô Trường Thịnh đã dùng chút sức lực sau cùng của mình nắm lấy hai tay của hắn.
“Ta chết chính là một việc lớn.”
Tô Trường Thịnh thở hổn hển, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười điên cuồng tự đắc: “Thân phận của ta cùng với địa điểm xảy ra án mạng, vụ án này không thể che đậy được.”