Khi đó, Kỳ Đồng Ủy bị cảm, nhưng thể chất của hắn rất kỳ lạ, không uống được thuốc tây, lại dị ứng với một số thành phần trong thuốc cảm nên hắn cố gắng chịu đựng. Hắn cũng không nói chuyện này cho ai biết.
Trong lúc hắn đang buồn ngủ, hắn nhận được điện thoại của Cao Tiểu Cầm. Lúc đó bên cạnh hắn không có bất kỳ người nào. Cho nên, hắn thả lỏng đùa giỡn vài câu.
“Không sao đâu, ta có thể khỏi bệnh mà không cần uống thuốc. Dù sao thì cơ thể ta vẫn khỏe mạnh. Khi ta ở quê, bác sĩ Vương đã dùng thuốc Đông y chữa bệnh cho ta, rất hiệu quả.” Khi nói đến đây, Kỳ Đồng Ủy nhìn chung quanh, sau khi hắn xác định không có ai, hắn mới thấp giọng nói: “Lần sau ngươi về quê, ngươi nói với hắn chuẩn bị cho ta thêm thuốc Đông y, đề phòng bất kỳ tình huống nào.”
Chuyện này rất bình thường, nhưng ba tiếng sau, một nữ nhân của bộ phận quan hệ công chúng tập đoàn Cẩm Tú đã gõ cửa phòng của hắn.
“Ông chủ Kỳ, nghe nói ngươi bị cảm.”