Ba người Mạnh Hiểu Tuấn đứng ở trước cửa quay mặt nhìn nhau. Bọn hắn đã bị khí thế của câu lạc bộ làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Đặc biệt là Vương Dương, lần đầu tiên hắn cảm thấy bộ vest sáu trăm đồng mình đang mặc có chút rẻ tiền.
“Bao giờ chúng ta có thể ra vào nơi này mà không sợ hãi, lúc đó chúng ta mới thành công.”
Mạnh Hiểu Tuấn có tham vọng nhất trong ba người đã đưa ra định nghĩa này, và hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Đặc biệt là Thành Đông Thanh nhạy cảm hơn cả giun sừng.
Hắn sinh ra ở nông thôn, luôn mang trong người sự mặc cảm tự ti ăn sau vào tận xương tủy. Vốn dĩ hắn làm việc ở trường không tệ, thu nhập cũng khá cao, nhưng đến bây giờ hắn mới biết được trong xương tủy mình có những thứ gì.