Tô Chấn Đông vẫn đi một bước.
"Ta không tin ngươi dám, ta là đại ca của Tô Bình Nam."
Tô Chấn Đông nhấn mạnh một lần nữa: “Đại ca ruột!"
Nói xong, hắn bước chân trái ra khỏi sân.
Tiếp theo, một cơn đau khó tả khiến hắn lập tức kêu lên. Ôm lấy cái chân trái bị trẹo của mình, nhìn hai thanh niên đang cầm cờ lê vô cảm nhìn mình, Tô Chấn Đông khóc lớn.