“Cẩm Tú càng ngày càng lớn, ngành nghề tham gia càng ngày càng nhiều. Nhị ca của chúng ta đã rất cố gắng, cũng rất vất vả.”
Trong lòng bất an khiến Tô Định Bắc dứt khoát dừng việc dọn dẹp. Nhìn Tô An Tây đang khiếp sợ, nàng cười lạnh: “Khi mỗi ngày ngươi lái chiếc xe nhị ca tặng ngươi đi khắp nơi trợ giúp người khác, phát triển cái mà ngươi gọi là thiện lương, ngươi có nghĩ đến nhị ca đang làm cái gì không?”
“Ngợp trong vàng son, xa hoa trụy lạc?”
Như tìm được chỗ để trút bầu tâm sự, Tô Định Bắc rất nhanh đập vào đầu Tô An Tây một tràng: “Hắn không có. Gần như mỗi thời mỗi khắc hắn đều rất bận rộn.”
“Khi đại ca về nhà tắm nước nóng, Tô An Tây ngươi có biết nhị ca đang làm cái gì không? Căn phòng này lúc nào cũng sáng đèn.”