“Ai tìm ngươi thế?”
Đoạn Dĩnh làm cùng văn phòng với Phương Trọng hỏi nhỏ một câu. Nàng là một nữ hài tướng mạo xinh đẹp, vào văn phòng xúc tiến đầu tư cùng một thời điểm với Phương Trọng, cho nên nàng là người thân thiết nhất với hắn.
“Không có gì.”
Phương Trọng lẳng lặng cất kỹ tấm danh thiếp: “Một người bạn cùng quê muốn mời ta ăn cơm.”
Cũng không phải Phương Trọng phòng bị gì Đoạn Dĩnh cả, mà là trải nghiệm gần đây của hắn chính là cây chịu gió lớn. Dư ba bên trên còn chưa kết thúc, đột nhiên Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy lại tìm đến. Người khác biết được cũng chỉ căm thù hắn mà thôi. “Bạn cùng quê?”