Đúng vậy, hắn đã không còn là junket nhìn thấy khách nhà giàu thì khúm núm, trăm phương nghìn kế lấy lòng, cũng không còn là tiểu nhân vật bị kẹp giữa sòng bạc và khách nữa.
Hắn đã là nhân viên của tập đoàn Cẩm Tú, là thành viên cổ áo thêu rồng được đích thân lão đại Tô Bình Nam đề cử.
Thành viên của tập đoàn Cẩm Tú đều có sự tự tin, thậm chí là cuồng vọng. Thực chất bên trong, bọn hắn không e ngại bất cứ kẻ nào. Đây là sức mạnh đến từ thế lực siêu cấp, đây cũng chính là lạc ấn mà Tô Bình Nam đã đóng lên vương quốc của hắn những năm gần đây.
Lâm Hoài Phát thở hổn hển ôm lấy cổ tay tráng kiện đang bóp cổ mình, khó khăn phun ra mấy chữ: “Ta hiểu rồi.”
Dương Thiên Lý hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thả Lâm Hoài Phát ra. Lâm Hoài Phát ôm lấy cổ mình ho kịch liệt: “Đối phương muốn nói chuyện, khụ khụ, hơn nữa còn phải trước khi công đoàn đến.”