“Liễu Tiên Khai vừa chết, Trương Ức Khổ nhất định sẽ thế vị.”
“Hắn thế vị chẳng qua là muốn lần này nhất cử lấy luôn quyền phát ngôn tuyệt đối ở Giá Thế Đường. Liễu Tiên Khai vừa chết, các thế lực khác cũng suy yếu đi không ít, lại cộng thêm Tây Môn lúc nào cũng có ý tưởng tách ra để tự lập môn hộ nên sẽ không phản đối quá kịch liệt, đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp!”
Trong lúc đám người Giá Thế Đường tập trung nghị sự ở Kim Phúc Nguyên, cách xa đó cả ngàn dặm, Tô Bình Nam đang đưa ra phán đoán chính xác ở tít Thiên Đô.
“Liễu Tiên Khai lúc nào cũng cho rằng đám người Trương Ức Khổ sẽ nghĩ cho đại cục mà ra tay, nhưng hắn có chết cũng không ngờ đám Trương Ức Khổ chính là thất bại lớn nhất của bản thân. Đám người kia thậm chí còn hi vọng chúng ta và Liễu Tiên Khai sẽ lưỡng bại câu thương để bọn hắn làm ngư ông đắc lợi.”
Tô Bình Nam khẽ lắc đầu: