"Đừng có hở ra là chém giết, đây là hạ sách."
Liễu Tiên Khai nhìn Tiết Bảo Thoa đứng trước mặt mình, cười rất thoải mái: "Mấy năm gần đây ta nghe thấy cái tên Tiểu Hồng Bào nhiều đến mức tai mọc kén. Có lẽ lấy cứng chọi cứng với đối phương, chúng ta không chiếm nhiều ưu thế. Ta nghe nói Hải Đông Thanh là lũ sói được tên này nuôi."
"Một nữ nhân có chút danh tiếng nhờ buôn da bán thịt mà lại hống hách trước mặt ta, ít nhiều gì cũng khiến tâm lý ta mất cân bằng."
Tiết Bảo Thoa đã bình tĩnh lại, giọng điệu không còn giận dữ như trước.
"Tây Thi luôn thích làm những việc không ra sao, chẳng hiểu nổi vì sao những lão đầu tử kia lại coi trọng hắn như vậy."