“Một dao này là vì ngươi xúc phạm ta. Hãy nhớ ta không phải đang bàn bạc với ngươi mà là đang ra lệnh.”
Vương Phong rút dao nhét một xấp tiền vào miệng đối phương vẫn còn đang gào thảm: “Nói cho Howard biết, ta chỉ cho hắn hai mươi bốn tiếng.”
Mọi chuyện kết thúc một cách đột ngột, dữ dội và trực tiếp, không có bất kỳ hành động không cần thiết nào.
Mã Kiệt Khắc ngơ ngác đi theo Vương Phong, đi được một lúc thì không kìm được hỏi: “Vì sao các ngươi lại giúp ta? Ta không có tiền.”
“Kết bạn, mỗi người đều có giá trị của mình.”