“Vậy điều gì có thể khiến ngươi phạm tội giết người?”
Hậu Đại Khánh nâng gương mặt đối phương lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của đối phương, giọng điệu thăm dò: “Nghĩa khí?”
Giọng điệu của Hậu Đại Khánh có chút mỉa mai: “Khi ngươi hơn hai mươi tuổi, ngươi cũng vì nghĩa khí mà giúp bạn bè của mình gánh không ít tội danh. Bây giờ người ta cầm điện thoại di động lái Santana, còn ngươi thì ngồi tù mục xương. Đây là chỗ lợi mà nghĩa khí mang đến cho ngươi sao?”
Lời nói đâm thẳng vào tim nhưng Chu lão lục vẫn lựa chọn im lặng, ánh mắt trống rỗng không hề có gợn sóng.
“Ngươi cũng khá bất hiếu, mẹ của ngươi đã nuôi nấng ngươi, nhưng nàng chết sau khi ngươi bị giam mười năm, ngươi thậm chí còn không có cơ hội gặp nàng lần cuối.”