Hậu Đại Khánh im lặng, mấy giây sau mới chậm rãi nói: “Về sau chúng ta có gặp mặt, vì sao ngươi không nói rõ ràng?”
“Đúng vậy, về sau ta cố ý mua quà đến gặp ngươi.”
Giọng điệu của Nhậm Lai Hậu có chút cổ quái: “Ngươi ném rượu và thuốc lá mà ta vất vả mua được ra ngoài, lại còn chửi ta. Ta cầu xin ngươi giúp ta tìm chuyên gia của bệnh viện Thịnh Kinh, nhưng ngươi nói ta đã hoàn toàn sa đọa, không muốn gặp ta nữa. Ngươi có nghe ta nói hết lời không?”
“Đây là cái cớ của ngươi! Tóm lại ngươi đã thiếu dũng khí chống lại vận mệnh.”
Hậu Đại Khánh đứng dậy, bước ra khỏi phòng thẩm vấn: “Cho nên, ngươi phải trả giá.”