“Lương của ta không cao, việc này không có gì để nói. Ta chỉ làm những gì trong khả năng của mình để báo đáp ba mẹ và bà con làng xóm”.
Nhậm Thiết Quân hiểu rằng lúc này càng khiêm tốn thì càng có được thiện cảm, hắn biểu đạt hết sức khiêm tốn: “Huống hồ ta bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều để tăng ca, nên không chi tiêu gì cả."
“Mặc dù tiền lương thấp, nhưng làn sóng cải cách mở cửa hiện tại đang lan rộng khắp đất nước.”
Tần Khanh hỏi câu tiếp theo: “Dựa vào quan hệ nhiều năm của ngươi cộng thêm trí thông minh và năng lực, ra ngoài kiếm tiền chắc chắn không khó, tại sao ngươi vẫn ở tại cương vị nguy hiểm như vậy?”
Tần Khanh nhìn vào kịch bản trong tay, giọng điệu khâm phục: “Có bốn lần ngươi xung phong lên phía trước, suýt chút nữa thì hi sinh...”