Có nhiều cách giết người, nhưng xét về mức độ đau đớn thì chết ngạt chắc chắn được đặt lên hàng đầu. Nhưng điều may mắn duy nhất là thời gian của quá trình đau đớn này rất ngắn.
Một phút bốn mươi lăm giây. Đây là thời gian Lý Phong Điền dùng để giết người lần trước.
Hắn buông tay ra, cơ thể nữ giáo viên mềm oặt ngã xuống đất, đôi mắt mở to vì đau, tròng mắt trắng dã trống rỗng cùng oán hận khiến người ta rùng mình.
Có lẽ nữ nhân đến chết cũng không rõ tại sao nàng lại bị một người lạ giết chết. Nàng không ngờ nguyên nhân sinh mệnh của nàng kết thúc là vì trực giác của đối phương. Lý Phong Điền nhìn thi thể của nữ nhân một chút, sau đó nhếch miệng cười.
“Ta đã nói là nhanh rồi mà.”