Hà lão lục đứng gần Lục Viễn nhất, hắn nghe hiểu hoàn toàn những lời này, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra ướt đẫm lưng hắn.
Hồ Điệp của Cẩm Tú này, không chỉ hung ác mà còn tàn nhẫn!
Hắn hiểu hàn ý trong lời nói của Lục Viễn. Dạo gần đây, trên giang hồ phế đi một người, thông thường là dùng búa đập vỡ đầu gối, làm như vậy thì dù ngươi có chạy đến bệnh viện tốt nhất ở Thịnh Kinh cũng không cứu chữa được, cả đời sẽ bị què chân.
Nhưng cú đánh vào eo của Lục Viễn lại càng hung ác tàn độc hơn! Một khi bị búa đập vỡ xương lưng, cột sống bị gãy gập, thì việc ăn uống vệ sinh sau này cơ bản đều phải dựa vào người khác hầu hạ, có thể nói là sống không bằng chết.
Lục Viễn vẫy tay với Triệu Học Sinh đang bị kéo đi: “Ta không giết chết ngươi, ta muốn ngươi thấy cứng đầu sẽ phải nhận hậu quả thảm khốc như thế nào.”