Chương 1001: Ba mươi tết
“Mẹ… mẹ nó đây mới là hán tử!”
Thường Vạn Lâm không bỏ chạy mà lặng lẽ đứng trên quảng trường trước nhà ga theo dõi diễn biến của sự việc, không chỉ giọng điệu mà ngay cả cơ thể hắn cũng run lên.
Không phải sợ hãi mà là kích động.
Trẻ mồ côi phải ra ngoài lăn lộn từ nhỏ giống như hắn, quan niệm thiện ác rất đơn giản, có lẽ sẽ trọng tình nghĩa nhưng nhiều hơn chính là sùng bái sức mạnh, có thể nói là thế hệ cuối cùng của giang hồ.