‘Ta đúng là cảm thấy hứng thú đối với hắn, hứng thú hắn đến đây để làm gì?”
“Làm gì? Là ta bảo hắn đến cầu nguyện.” Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Gần đây vận may của hắn không được tốt. Văn phòng luật sư và trung tâm môi giới việc làm sắp đóng cửa rồi, cho nên ta bảo hắn đến đây để cầu Thượng Đế. Thượng Đế rất nhân từ, không phân biệt chủng tộc. Biết đâu chừng sẽ giúp được hắn thì sao?”
“Thật sao?” Charles nở nụ cười âm trầm: “Ngươi có biết không, Thạch Chí Kiên tiên sinh thân mến, ta rất thích một câu tục ngữ của Trung Quốc các ngươi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Ồ, không ngờ Charles tiên sinh lại cảm thấy hứng thú với văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thần của chúng ta như vậy. Nhưng không biết ngươi có biết câu, người tính không bằng trời tính, giỏ rau múc nước công dã tràng không?”
Charles cười ha hả, vừa cười vừa tiến đến trước mặt Thạch Chí Kiên, dùng con mắt màu xanh đe dọa: “Ta không biết hai câu mà ngươi nói. Ta chỉ biết Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám lưu ngươi đến canh năm.”