“Bây giờ chúng ta thương lượng với nhau. Ngươi tạm thời ở lại đảo Formosa giúp ta quản lý Hoàng Quan. Ta về lại Hồng Kông, tranh thủ thời gian đến gặp Đới Phượng Niên, đích thân hỏi cưới ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Đới Phượng Ny cái gì cũng không nói, chỉ thở dài gật đầu.
Thạch Chí Kiên thở phào, chỉ vào đống quần áo dưới đất: “Ngươi ném giúp quần áo sang đây cho ta.”
Đới Phượng Ny cau mày, chán ghét bước qua, ngồi xổm xuống dùng ngón tay bốc quần áo của Thạch Chí Kiên, nhìn cũng không thèm nhìn mà ném cho hắn.
Thạch Chí Kiên vội nhận lấy, cẩn thận chỉ vào cái thứ hình tam giác trên mặt đất: “Còn có quần lót của ta nữa.”