“Được.” Thái Vạn Lâm mỉm cười, sau đó đứng dậy, nói với mọi người vài câu rồi quay người rời đi.
Mọi người đưa mắt nhìn ông chủ Thái rời đi, sau đó lại quay lại nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt trở nên cực nóng.
Nhất là những lão đại tài chính mắt cao hơn đầu, không để Thạch Chí Kiên vào mắt lúc này người nào cũng nở nụ cười lấy lòng. Từng người đứng lên nói với Thạch Chí Kiên: ‘Thạch tiên sinh, đối với kế hoạch vừa nãy mà ngươi nói, thật ra chúng ta…”
Thạch Chí Kiên cũng không khách sáo, trực tiếp cắt ngang: “Thật ngại quá, ta phải đi chuẩn bị kế hoạch, còn đến dự bữa cơm với ông chủ Thái nữa. Tạm biệt.”
Nói xong, Thạch Chí Kiên ôm quyền với mọi người. Hắn cầm lấy áo khoác lông chồn, còn có dây chuyền vàng, sau đó xoay người rời đi.