Hai chữ này vừa ấm áp lại vừa quen thuộc.
Người chung quanh không biết chuyện gì phát sinh. Thạch Chí Kiên nói với mọi người: “Trời cũng đã tối rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc này mọi người mới chậm rãi tản đi. Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua ba mỹ nữ Long Quân Nhi rời đi, thở ra một hơi. Khi quay người, hắn thiếu chút nữa đụng vào Đới Phượng Ny.
“Thế nào? Không nỡ à?” Đới Phượng Ny bĩu môi nói với Thạch Chí Kiên.
“Cái gì gọi là không nỡ? Ta là chính nhân quân tử đấy.”