“Ông chủ Chiêm khách sáo rồi.” Thạch Chí Kiên cười nói.
“Ngươi đến rồi, mời ngươi ngồi. Chúng ta cùng nhau xem hết vở kịch.” Chiêm Triệu Đường chỉ vào sân khấu bên dưới: “Đây chính là Từ Lộ nổi tiếng nhất của Đức Hòa Lâu chúng ta. Vở kịch Tô Tam Khởi Giải cũng là vở kịch sở trường của nàng. Ở Hồng Kông không có để xem đâu.”
Thạch Chí Kiên nhìn xung quanh, bốn phía đen nghịt, tất cả đều ngồi đầy người, lấy đâu ra chỗ ngồi, thậm chí một băng ghế còn không có.
Thấy Thạch Chí Kiên nhìn chung quanh, Chiêm Triệu Đường dùng quạt gõ vào trán của mình: ‘Ngươi xem, ta già rồi nên hồ đồ. Vé của vở kịch tối nay khó mua lắm. Ta định mua cho ngươi một ghế, ai ngờ ngươi đến muộn quá. Bây giờ ghế đã bị người ta ngồi rồi. Chi bằng thế này, Thạch tiên sinh chịu thiệt một chút, đứng cùng một chỗ với Chiêm Bằng Phi, ta bảo A Tuyền đi tìm ông chủ rạp hát lấy một ghế cho ngươi.”
Không đợi Thạch Chí Kiên trả lời, Chiêm Triệu Đường quay lại nói với Trương A Tuyền: “A Tuyền, ngươi đi tìm ông chủ rạp hát, nói là bạn của ta đến, bảo hắn sắp xếp chỗ ngồi nhanh lên.”