Akio Morita cười đến vui vẻ: “Cũng không thể nói như vậy. Thạch Chí Kiên vẫn còn có chút thông minh. Từ việc hắn phát minh và tiêu thụ karaoke là biết. Nhưng bây giờ ta phát hiện sự hiểu biết của ta về hắn vẫn còn chưa đủ. Sự ngu ngốc của con người có thể bộc lộ từ một hai chuyện nhỏ! Lần này hắn vấp ngã, sau này sẽ học cách cư xử tốt hơn.”
“Ngươi nói rất đúng. Đối thủ như vậy không đáng nhìn một lần, thành công phần lớn là do may mắn! Những người khen ngợi hắn bây giờ không biết trốn đi đâu mà khóc.”
“Ha ha ha, nhờ lời chúc của ngươi, tối nay ta có thể ngon giấc rồi. Đáng chết, tên Trung Quốc đáng ghét này đã quấy rối sự bình yên của chúng ta ở Kyoto. Mấy ngày qua ta ngủ không được ngon giấc.”
“Ngươi cứ yên tâm mà ngủ. Có quá nhiều người tìm đến cái chết như thế này. Cũng giống như cái tên Taro, là kẻ đã đối nghịch với Sony trong nghiên cứu phát minh ra tivi. Ban đầu, hắn có thể bán bằng sáng chế độc quyền mà hắn có được cho ngươi, nhưng cuối cùng lại tự mình sản xuất. Kết quả thì sao, nhà máy phá sản dẫn đến đóng cửa, còn hắn thì nhảy từ trên tháp Tokyo xuống đất tự sát.”
Akio Morita nhớ lại đúng là có một người như vậy, dáng người thấp bé, thích mặc một bộ kimono màu xám cũ quanh năm. Hắn cũng thích đút tay vào tay áo, để ria mép và không thích nói chuyện. Khi nói lại là giọng Osaka buồn cười. Tên đầy đủ của hắn là Kohyo Taro.