Thạch Chí Kiên chỉ nhìn thoáng qua những người này, thấy bọn hắn đều là những con mọt trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, giống như những lập trình viên ở kiếp trước, kỹ năng giao tiếp cực kỳ kém. Cho nên, Thạch Chí Kiên không có quá nhiều yêu cầu đối với bọn hắn.
“Các vị không cần khách sáo, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, ta chỉ tùy tiện đến tham quan mà thôi.” Thạch Chí Kiên xua tay, ra hiệu mọi người đi làm chuyện của mình.
Nếu dựa theo văn hóa Nhật Bản, người có ánh mắt một chút sẽ tích cực chủ động bước qua, nhiệt tình giới thiệu mình, yêu cầu bắt tay với Thạch Chí Kiên, nói vài câu nịnh nọt, ví dụ như ông chủ anh minh thần võ, vô cùng cơ trí, nhưng đám gia hỏa kia nghe Thạch Chí Kiên nói xong, phản ứng tập thể của bọn hắn là “a”, rồi chậm chạp đi làm việc của mình.
Inoue Daisuke nhìn thấy, cảm thấy hơi xấu hổ. Tốt xấu gì hắn cũng đã được Thạch Chí Kiên huấn luyện, quan hệ giao tiếp cũng không còn tẻ nhạt như trước. Thấy mọi người không quan tâm đến Thạch Chí Kiên, hắn cảm thấy mình làm chưa được tốt.
Thạch Chí Kiên lập tức an ủi hắn. Mấy chuyện này nên từ từ, không thể gấp được. Hơn nữa, hắn cũng không phải là loại người thích được nịnh nọt.