“Ta đương nhiên trung thành với Thạch tiên sinh rồi. Ngươi có trả tiền lương cho ta đâu.”
“Được được, cuối cùng thì ngươi cũng đã thừa nhận. Còn không phải vì tiền sao? Sau này ngươi làm việc cho ta, ta trả tiền cho ngươi, ngoài ra còn bảo kê cho ngươi nữa. Sao, có được không?” Đới Phượng Ny chuyển động cây tăm ngậm trong miệng, làm ra vẻ đại tỷ.
Lương Hữu Tài bĩu môi: “Có ai mà không biết tiền của ngươi còn chưa lo đủ cho bản thân, làm sao có thể trả cho ta được chứ?”
“Mẹ kiếp, ngươi cũng dám kỳ thị ta? Ngươi có tin bây giờ ta vung 1,8 triệu để giết chết ngươi bây giờ không?”
“Ta tin, ta tin.” Lương Hữu Tài bất đắc dĩ nói.