Đới Phượng Ny thấy Thạch Chí Kiên vô tình như vậy, không khỏi cảm thấy khó chịu: “Ngươi ác quá đi. Nói thế nào thì Trần Diệu Thái cũng đã cứu mạng của ta tối hôm qua.”
“Đúng vậy, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Lương Hữu Tài ở một bên nói.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Các ngươi tốt bụng, còn ta thì xấu bụng. Ta thấy hắn đang khó chịu. Ngươi nhìn đi, thái độ của hắn kiệt ngạo bất tuần. Nếu không ghìm cương, hắn sẽ rất thảm.”
Đới Phượng Ny hừ một tiếng: “Tóm lại, ta và ngươi khác nhau. Ta là Đới tiểu thư lúc nào cũng nói nghĩa khí.”
Thạch Chí Kiên lắc lư ly rượu nhìn Lương Hữu Tài: ‘Còn ngươi thì sao? Có dám đánh cược không? Thấp nhất là năm trăm đô la Mỹ.” Dừng một chút: “Ta bỏ ra nhiều tiền để thuê căn biệt thự này, tốt xấu gì ngươi cũng nên cho ta chút vui vẻ, coi như lấy lại tiền vốn.”