Dạ Xoa kinh ngạc: “Chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại trở nên thần lực như thế?”
Lúc này, Dạ Xoa đột nhiên luống cuống, một sự sợ hãi chưa bao giờ có xuất hiện.
“Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết.”* Trần Diệu Thái lại một đao chém xuống.
Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ, khát cười chém Hung Nô uống huyết.
Dạ Xoa chỉ cảm thấy có muốn tránh một đao kia cũng không được, giống như Thái Sơn áp đỉnh.