“Nhị thúc, ngươi đừng mắng ta, cũng đừng đánh ta. Ta rất ngoan, cũng rất nghe lời.” Phích Lịch Hổ Trần Diệu Thái vừa nãy còn uy phong lẫm liệt lúc này hai tay nắm lỗ tai, biểu hiện đáng thương, cầu xin nhị thúc Trần Hổ Vượng tha thứ.
Trần Hổ Vượng tức giận nhìn thoáng qua đứa cháu trai đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn chưa nghiêm chỉnh.
Hắn giơ tay làm bộ như muốn đánh nhưng rồi lại bỏ xuống.
“Haiz.”
Trần Hổ Vượng thở dài, chắp tay quay đầu bước đi.