“Sao lại như vậy được chứ?” Inoue Daisuke nói, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc nhìn một bàn đầy cá sống, còn có rượu sake ngon lành.
Tối nay hắn đi chào hàng karaoke, trong bụng còn chưa ăn cái gì. Chủ yếu là trong túi không có tiền.
Giác ngộ của Lương Hữu Tài rất cao. Mặc dù hắn không biết tại sao Thạch Chí Kiên lại để mắt đến gã thanh niên tóc xoăn này nhưng Thạch Chí Kiên đã dặn, lúc này hắn cầm khăn lau miệng, chạy như rắm điên đến: “Yên tâm đi, Thạch tiên sinh. Ta nhất định sẽ canh chừng chiếc xe này, không ai trộm được đâu.”
Thạch Chí Kiên một lần nữa mời Inoue Daisuke.
Thấy vậy Inoue Daisuke không tiện từ chối, ngượng ngùng ngồi xuống.