“Ngươi chạy bộ đến đó, nhanh lên.” Phan Tuấn ra lệnh.
Đao Ba Cường bĩu môi. Bến tàu này rất lớn, điện thoại cũng chỉ có các cửa hàng trên bờ mới có.
Từ nơi này đến đó phải mất mười mấy phút. Hắn trời sinh tính làm biếng, không muốn chạy bộ.
Nhưng thấy Phan Tuấn ra lệnh không thể từ chối, Đao Ba Cường đành phải cầm tấm danh thiếp, vẻ mặt đau khổ chạy đến những cửa hàng trên bờ.
Khi Đao Ba Cường chạy được đến một cửa hàng, hắn đã mệt giống như chó chết, cũng không đợi ông chủ trả lời, hắn lấy một bình nước mở ra uống một hơi. Lúc này, hắn mới cầm máy điện thoại gọi cho Đại Thanh Hùng.