Lúc này, Đới Phượng Ny dương dương đắc ý vứt cái nhìn khinh miệt cho Thạch Chí Kiên, ý nói, ngươi nhìn đi, cuối cùng còn không phải bổn tiểu thư ra tay hóa giải nguy cơ sao? Đại nam nhân như ngươi chẳng có tác dụng gì cả.
Đám người Cổ Long đằng sau cũng thở phào, nhất là Cổ Long. Mặc dù hắn rất trọng nghĩa khí, cũng rất giang hồ, nhưng dù sao hắn cũng là người cầm bút chứ không phải cầm dao. Nếu chẳng may đánh nhau thật, quả thật lành ít dữ nhiều.
Trong lúc mọi người cho rằng sự việc đã được giải quyết viên mãn, Đao Ba Cường không cam lòng giơ mã tấu lên nói một câu: “Mặt mũi thì ta nể nhưng là nể vị Đới tiểu thư này. Còn ngươi…”
Đao Ba Cường chỉ mũi dao vào mũi Thạch Chí Kiên: “Anh bạn này, còn phải xem hắn có xứng hay không? Mặt mũi là do mình kiếm, mạng là do mình giữ. Muốn yên ổn rời khỏi chỗ này, đơn giản thôi, rót một ly rượu nhận lỗi với ta, nói một câu Cường ca ta sai rồi. Ta là thằng chó, ta là con rùa rút đầu, ta là tên khốn. Nói không chừng ta sẽ vui vẻ tha cho các ngươi.”
Đới Phượng Ny nghe xong, do dự một chút. Nói thế nào người ta cũng đã nể mặt mình không tính tiền thuốc men. Đây là lần đầu tiên nàng hành tẩu giang hồ. Nếu có thể giải quyết thỏa đáng, đây chính là chiến tích hiển hách.