Ông chủ quầy hàng thấy bên này xảy ra chuyện, không quan tâm nấu nướng nữa, vội cầm muôi chạy đến nói với Thạch Chí Kiên: “Oan gia nên giải không nên kết. Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nhường chỗ để Cường ca uống ly rượu với mỹ nhân đi. Mọi người chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.”
Thạch Chí Kiên thở dài, chậm rãi đứng dậy.
Đới Phượng Ny nhìn thấy, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
“Đúng vậy.” Tên mặt thẹo có biệt danh Đao Ba Cường vỗ vai Thạch Chí Kiên.
“Tiểu tử, ta xem trọng ngươi, rất có tiền đồ, hiểu được kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đợi lát nữa ca mời ngươi uống rượu.”