“Thật sao?” Trịnh Thiệu Thu cắn răng nói: ‘Nếu ta làm, ngươi sẽ cho ta cơ hội?”
“Đương nhiên rồi. Ta nói lời sẽ giữ lấy lời.” Khi nói, Cổ Long lại cầm một cây tăm khác lên.
Đối với hắn mà nói, chung quanh có nhiều người như vậy, cầm cây tăm múa như múa kiếm, còn không bị người ta chê cười chết sao?
Nếu Trịnh Thiệu Thu có thể làm được, chứng minh hắn là người có tài, có thể từ bỏ mặt mũi. Người như vậy mới có thể gặp may.
Không đợi Cổ Long nghĩ xong, chỉ thấy Trịnh Thiệu Thu chợt quát một tiếng, thuận tay quơ lấy cây tăm bắt đầu múa.