A Quý nói: “Nhan gia, ngươi có chỗ không biết rồi. Thanh tra Lôi làm như vậy là vì coi trọng ngươi đấy. Bây giờ toàn bộ Hồng Kông đang phòng chống dịch bệnh. Hắn sắp xếp ngươi đến khu nghiêm trọng như thế này chính là coi trọng ngươi.”
“Coi trọng cái gì mà coi trọng? Dịch cúm Hồng Kông đang lây lan nặng nề. Sức khỏe của ta vốn không tốt, chẳng may chết thì sao? Nếu hắn thật sự quan tâm ta, hắn sẽ không đẩy ta đến đây, mà sẽ tìm một nơi ít nghiêm trọng như Loan Tử, Sa Đầu Giác, còn có Vượng Giác cho ta.”
A Quý nói: “Nhan gia, những nơi đó đều sắp xếp cho người nước ngoài hết rồi. Ngươi cũng biết, bọn hắn chẳng làm được gì.”
“Sính ngoại, chỉ biết nịnh bợ. Không có đám người nước ngoài đó thì chẳng chuyện gì làm xong sao? Hồng Kông rốt cuộc là Hồng Kông của người phương Tây hay là Hồng Kông của người Trung Quốc?”
Trong lúc Nhan Hùng đang càu nhàu, một ông lão đeo khẩu trang, hô hấp có chút khó khăn đến nhận thuốc cảm sốt.