“Ngươi nói chính là gia gia đã thất lạc nhiều năm đó à?” Thạch Ngọc Phượng giật mình, vội nhìn Chấn Quốc Long: “Khụ khụ, là hắn à? Nghe nói rất lợi hại đúng không?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không sai, chính là hắn.”
Thạch Ngọc Phượng ồ một tiếng, một lần nữa nhìn Nhiếp Vịnh Đàn rồi lại nhìn Chấn Quốc Long, nhanh chóng suy nghĩ, đây chẳng phải nói đồ cưới của Nhiếp cô nương đã được quyết định rồi sao?
Phải đòi bao nhiêu đây? Năm trăm nghìn, tám trăm nhìn? Nhìn lão nhân gia kia sang trọng như vậy, một triệu chắc cũng có thể bỏ ra được.
Phì phì phì. Thạch Ngọc Phượng, bây giờ ngươi đã là nhân sĩ cao cấp, làm việc phải chú trọng phẩm vị, làm sao lại tham tiền một cách thấp kém như vậy chứ? Không biết 1,8 triệu có đủ không?