Ánh mắt của Chấn Quốc Long rất sắc bén, cố tình nghiêng người. Hắn nhìn thấy phía sau cổ của Nhiếp Vịnh Đàn có một con bướm sinh động như thật. Trong lúc hắn đang kinh ngạc, hắn đột nhiên nhìn thấy sau trái tai bên trái của Nhiếp Vịnh Đàn có một nốt ruồi son.
Cơ thể Chấn Quốc Long lung lay như sắp đổ.
Cũng may Nhiếp Vịnh Đàn nhanh tay đỡ hắn lại.
“Ngươi không sao chứ, lão nhân gia? Sắc mặt của ngươi kém quá.” Nhiếp Vịnh Đàn quan tâm hỏi. Nàng còn tưởng rằng Chấn Quốc Long vì cứu mình vừa nãy mà tổn thương sức khỏe.
Chấn Quốc Long run rẩy vươn tay muốn sờ gương mặt của Nhiếp Vịnh Đàn, nhưng lại không dám.