Trong lòng Bạch Nguyệt Thường cảm thấy rất vui nhưng không hiện ra ngoài gương mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: “A Kiên, ngươi có lòng rồi. Trách không được Lạc ca luôn nhắc ngươi với ta. Gần đây hắn hay nóng tính, ngươi nhớ nhắc nhở hắn giùm ta.”
Thạch Chí Kiên là người thông minh, biết Bạch Nguyệt Thường đang nói chuyện gì, lập tức gật đầu biểu thị cảm ơn.
Thạch Chí Kiên cùng với Trần Huy Mẫn bước đến phòng làm việc.
Ngoài cửa, Trần Tế Cửu đang ngồi cạnh bàn, hai chân bắt chéo lên mép bàn, miệng ngậm điếu thuốc, trong tay cầm một tờ báo lá cải chuyên đăng tin về các minh tinh, đang say sưa đọc.
Nghe được động tĩnh, Trần Tế Cửu quay đầu lại. Nhìn thấy là Thạch Chí Kiên, hắn vội bỏ tờ báo xuống, đứng lên ôm lấy cổ của Thạch Chí Kiên: “Lạc ca chờ ngươi rất lâu, tại sao bây giờ ngươi mới đến?” Giọng điệu của hắn có chút trách cứ.