“Từ thiếu, Hoắc thiếu, hai vị này là…”
“À, ngươi hỏi bọn hắn sao? Bọn hắn là nhân viên ưu tú của công ty Từ thị và Hoắc thị chúng ta. Để ta giới thiệu cho ngươi làm quen.”
Cao Minh Sâm đứng dậy, hơi khom người với Thạch Chí Kiên, gương mặt tràn ngập sự kiêu ngạo: “Ta là Cao Minh Sâm, đảm nhiệm chức quản lý mảng công trình xây dựng của Từ thị, chịu trách nhiệm chính về công việc tại chỗ! Ta đã từng giám sát công trình công viên Cẩm Tú ở Cửu Long, dự án vườn trúc tím ở Loan Tử, còn có công trình Tân Thiên Địa ở vịnh Đồng La. Sau này mong Thạch tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chỉ giáo thì không dám, sau này hợp tác nhiều hơn.” Thạch Chí Kiên cảm nhận được sự kiêu ngạo mà đối phương phát ra, chỉ đánh giá bốn chữ, cậy tài khinh người.
Cao Minh Sâm ngồi xuống, Lý Gia Kiệt đứng lên, thái độ cũng có chút ngạo mạn, tự giới thiệu: “Ta là Lý Gia Kiệt, quản lý phòng tiếp thị của công ty bất động sản Hoắc thị, đảm nhận công việc tiêu thụ bất động sản. Ta đã giành được giải thưởng nhân viên bán hàng hạng Vàng của tập đoàn Hoắc thị trong ba năm liên tiếp. Ta còn…”