“Không sao, không sao. Hào ca của ngươi đầy nghĩa khí mà. Nghe nói có rất nhiều người khi dễ ngươi, ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Trước đó, ta bận quá không có thời gian giúp ngươi. Bây giờ ta làm thứ này đặt bên cạnh ngươi, lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi.”
“Cảm ơn! Có ai không, mau mang tượng thổ địa gia này đi, cúng táo với chuối cho hắn.”
“Đừng, ta không thích chuối. Cúng thứ gì có vitamin đấy. Ta thích cam nhất.”
Thạch Chí Kiên trợn mắt: “Ăn cam xui xẻo lắm. Hào ca, sau này ngươi bớt ăn lại đi.”
“Ngươi nói vậy là sao?”