“Thảm rồi, chiếu theo tình huống này, sợ rằng bộ phim tiêu mất.” Sư gia Tô vô cùng lo lắng.
“Thật đáng thương! Ta đã lấy hết tiền để dành của mình ra đầu tư bộ phim này. Nếu lỗ, ta còn mặt mũi nào để gặp người ta chứ?”
‘Còn tên khốn Trần Bưu nữa, hắn nhất định sẽ cười nhạo ta. Nếu ta trở về, chắc chắn sẽ bị hắn cười chết.”
Sư gia Tô than thở, ảnh hưởng người đằng sau.
Người kia là một đại hán vạm vỡ, dùng chân đạp vào cái ghế của sư gia Tô, tức giận nói: “Mẹ kiếp ngươi, ngươi chết cha hay là chết mẹ vậy? Than thở xúi quấy không thôi. Muốn chết thì ra bên ngoài.”