“Phượng chân thọt, ngươi nói không phải là thật chứ?”
“Đúng vậy, trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ? Chúng ta mua vé vào xem phim, trở về ngươi trả lại cho chúng ta?”
Hai nữ nhân trung niên kẻ xướng người họa nói với Thạch Ngọc Phượng.
“Một vé xem phim ít nhất cũng phải năm đô la. Chúng ta nhiều người như vậy tổng cộng cũng phải cần hai nghìn năm trăm đô la.”
“Đúng vậy, không phải chúng ta không tin ngươi. Các ngươi mới chuyển đến đây không bao lâu, chúng ta quen nhau ở ngoài chợ, mọi người cũng không tính là quen thân chứ chưa nói đến chuyện tình cảm.”