“Ca ca, hai người kia nói cái gì vậy? Tại sao ta lại không nghe được?” Tiểu nha đầu Tuệ Anh Hồng kề sát tai vào cửa phòng Tô Ấu Vi, dùng sức lắng nghe.
Ca ca của cô bé là Tuệ Thiên Tứ cũng dán lỗ tai vào cửa phòng: “Ngươi nhỏ giọng một chút đi. Ta không nghe được hai người đó nói cái gì cả.”
Xú Ngư Minh từ trong gian phòng bước ra, thấy con trai và con gái đang đứng ở góc tường, không khỏi nổi giận, một tay kéo hai đứa nhỏ ra ngoài, nhỏ giọng dạy bảo: “Tại sao các ngươi lại như vậy chứ? Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt. Giáo viên ở trường không dạy cho các ngươi làm người là phải lương thiện và ngay thẳng sao?”
“Xin lỗi, cha. Chúng ta sai rồi.” Hai tiểu gia hỏa cúi đầu xin lỗi.
“Biết sai rồi còn không mau đi ngủ.”