Ba người đang trò chuyện rất sôi nổi trong phòng, cạch một tiếng, Thạch Chí Kiên đột nhiên xông vào.
Ông trời có mắt. Thạch Chí Kiên đã gõ cửa nhưng ba người trò chuyện quá vui vẻ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa của hắn, vì thế cả ba đều giật mình.
“Ngươi là…” Lôi Tuyệt Khôn cảm thấy Thạch Chí Kiên có chút quen quen.
Mấy ngày nay, nhân khí của Thạch Chí Kiên tăng vọt, không muốn biết hắn cũng khó.
Tào Đạt Hoa bên cạnh chỉ vào Thạch Chí Kiên, nói: ‘Ngươi là Thạch Chí Kiên?”