Thạch Chí Kiên ngồi xe Bentley đến công ty xe buýt Cửu Long. Hắn bảo Trần Huy Mẫn ngừng xe, cầm một túi công văn bước vào trong tòa nhà.
Bảo vệ canh cổng thấy Thạch Chí Kiên không tầm thường, Trần Huy Mẫn đằng sau lại càng kiệt ngạo, hỏi cũng không dám hỏi, để hai người tự do đi vào.
Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên cảm thấy kinh ngạc. Rất nhiều từ ngữ mà hắn đã chuẩn bị trong đầu không sử dụng một từ nào.
“Thoạt nhìn thì mấy tam ca Ấn Độ tương đối có đạo đức nghề nghiệp hơn. Mặc kệ là giàu nghèo sang hèn, chỉ cần bọn hắn giữ cửa, tất cả đều phải hỏi một chút.”
Thạch Chí Kiên thầm nghĩ trong lòng, sau đó cùng với Trần Huy Mẫn bước vào trong thang máy.